Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

235. Lòng Người Như....

Đã gửi: Thứ 4 Tháng 8 27, 2025 4:00 am
by admin
*Tóm tắt:
Bài hát nói về sự mong manh, giả dối và đổi thay trong lòng người, ví như trăng khuyết, sóng xa hay khói lam tan biến. Người hát từng tin tưởng, gửi gắm trái tim nhưng chỉ nhận lại dối trá, vô tình và những vết thương trong tình cảm. Cuối cùng, họ chọn buông bỏ oán trách, giữ lòng an yên và mỉm cười chấp nhận mọi đổi thay của nhân sinh.


*Summary:
The song talks about the fragility, falsehood and change in people's hearts, like the crescent moon, distant waves or disappearing blue smoke. The singer once trusted and entrusted his heart but only received lies, indifference and emotional wounds in return. In the end, they chose to let go of resentment, keep their hearts at peace and smile, accepting all the changes of life.













Lời bài hát: LÒNG NGƯỜI NHƯ x PHAN HẠ AN NGÂN

Ngày người đến, như làn hương đầu ngõ
Nhẹ như mây, thoảng gió giữa trời trong
Tôi ngỡ đó là duyên lành, duyên gõ
Nào hay đâu… là ảo ảnh vô cùng.

Có người đến như giọt sương đầu cỏ
Ướt lòng tôi – họ chẳng bận lòng đâu
Lời dịu ngọt, rót đều nơi đầu lưỡi
Mà trong tim… lắm nẻo bẫy giăng sầu.

Lòng người như bóng trăng trôi
Tròn hôm ấy, khuất sau đêm rất vội
Một ánh mắt, một nụ cười cũng dối
Một chữ thương… chưa chắc đã chân tình.

Lòng người như áo lụa xinh
Ngoài thêu hoa gấm, trong mình rách đôi
Càng nâng niu, càng mong manh rạn vỡ
Càng khát yêu… càng đổi lấy ơ thờ.

Tôi từng gửi trái tim vào tiếng gió
Nghĩ lòng người như đất mẹ đong đầy
Nhưng có kẻ chỉ xem tôi là lá
Chạm một lần, rồi cuốn gió mà bay.

Có người giảng đạo từ trong ánh mắt
Mà tay còn run rẩy với tham sân
Miệng rao giảng lòng từ bi, tỉnh thức
Nhưng sống hoài trong giả tướng phù vân...


Lòng người như sóng xa khơi
Lúc dịu êm, khi nhấn chìm tất cả
Tôi đứng đó, giữa muôn trùng giả ngã
Tự hỏi mình: Ai thật giữa đời trôi?

Lòng người như khói lam rơi
Tưởng gần lắm, hóa ra thành mây khói
Một giấc mộng, một chén tình, một lối
Chạm rồi tan… như bụi nhẹ ngang đời.

Phật từng dạy: "Tâm người như mặt nước"
Gợn một làn – bóng ảnh cũng chao nghiêng
Ta khổ mãi, vì ôm hoài kỳ vọng
Mà quên rằng: Biết đủ mới là yên…

Tôi xin giữ một lòng không oán trách
Dẫu trăm lần lòng người hóa đổi thay
Nếu một mai gặp nhau trong gió lặng
Chỉ cúi đầu… và cười lặng: Thế thôi.